Dường như cảm nhận được ánh mắt im lặng của cô ấy, Lâm Ân thoáng dừng lại một chút, để đưa mắt chăm chú nhìn vào cô ấy một cái, sau đó mới cúi đầu, vừa giải phẫu vừa nói: "Điểm khác nhau lớn nhất giữa người và vật, đương nhiên là con người thì có tình cảm, còn đồ vật sẽ không. Tiểu thư con rối, đây là lý do lớn nhất khiến tôi không coi cô là một món đồ, bởi vì cô cũng có tình cảm."
Hắc Huyền Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn.
Tình cảm ư...
"Cho nên..." Lâm Ân cầm lấy cái vặn vít, bắt đầu hoạt động cánh tay, thao tác từng chút từng chút một, nói: "Về sau trước khi cô làm ra một quyết định gì đó, nhất định phải suy nghĩ thật cẩn thận, tuyệt đối đừng ôm suy nghĩ cho rằng mình thế nào cũng được, thậm chí chỉ vì một cái khế ước mà trực tiếp đặt bản thân mình vào bên trong nguy hiểm."




